Bài học tỷ phú Vương dạy con trai “Trở thành người chiến thắng chính bản thân mình”

Bài học tỷ phú Vương dạy con trai “Trở thành người chiến thắng chính bản thân mình”

Ông Vương là một doanh nhân thành đạt ở Mỹ. Ông từng nói với cậu con trai Tiểu Vương của mình rằng đợi đến khi cậu được 23 tuổi, ông sẽ giao lại nghiệp vụ tài chính của công ty cho cậu. Nào ngờ, ông lại đưa cậu vào sòng bạc…

Tiểu Vương trước giờ chưa từng đặt chân vào sòng bạc. Ông Vương đưa cho cậu 2000 đô-la, truyền cho cậu hiểu rõ mánh khóe và thủ đoạn trên chiếu bài. Sau đó, ông dặn cậu dù thế nào cũng không được để thua sạch hết tiền.

Tiểu Vương gật đầu nhận lời. Lão Vương vẫn chưa thể yên tâm, dặn con trai nhất định phải giữ lại 500 đô-la khi bước chân ra khỏi dòng bạc. Tiểu Vương nghĩ thầm trong bụng, bố nói còn lại bao nhiêu thì sẽ còn lại bấy nhiêu, chuyện này nào có khó gì. Tuy nhiên cậu lại không ngờ được rằng máu cờ bạc rất mau chóng đã ngấm vào máu mình. Cậu thua đến tối tăm mặt mũi, không còn lại xu dính túi, từ sớm đã quên sạch lời dặn của cha.

Thì ra, sự lo lắng của ông Vương quả thực không thừa. Ra khỏi sòng bạc, Tiểu Vương vô cùng chán nản. Anh vốn tưởng rằng hai ván sau cùng có thể kiếm lại được cả vốn lẫn lời bởi lúc đó lá bài trên tay đang rất tốt. Nào ngờ Tiểu Vương thua lại càng thảm hơn.

Ông Vương nói: “Con vẫn còn phải đi vào sòng bài tiếp nữa. Nhưng con đã thua sạch hết tiền vốn, ta không thể cho con thêm đồng nào nữa cả. Chúng ta có giao ước trước, con cần phải tự mình kiếm lấy tiền”.

Thời gian một tháng Tiểu Vương đi làm nhân viên thời vụ kiếm được 700 đô-la. Một lần nữa, anh lại đi vào sòng bạc. Lần này, anh tự đặt ra quy định cho mình, chỉ được phép thua một nửa số tiền. Khi thua đến nửa số tiền, anh nhất định sẽ rời khỏi canh bạc. Nhưng đến khi thua đến mức giới hạn mà mình đặt ra, có một ma lực vô hình khiến hai chân anh cứng đơ ở đó không cử động được. Tiểu Vương đã phá vỡ kế hoạch của mình. Dù day dứt trong tâm, sau cùng anh vẫn đặt hết toàn bộ số tiền lên trên canh bạc. Lần này anh lại thua sạch.

Người cha đứng ở bên cạnh nhìn anh không nói lời nào. Khi đi ra khỏi sòng bạc, Tiểu Vương nói với cha rằng: “Con không muốn bước chân vào sòng bạc nữa. Con chỉ có thể là một kẻ thất bại. Hơn nữa, tính cách của con cũng là đến khi thua sạch hết đồng xu cuối cùng mới chịu dừng lại”.

Người cha nói: “Không, con vẫn phải đi vào sòng bạc tiếp nữa, bởi đó là nơi trận đấu diễn ra kịch liệt nhất, vô tình nhất, tàn khốc nhất trên thế giới này. Đời người cũng giống như canh bạc, sao con lại không bước vào?”.

Nghe lời cha, để có tiền quay lại sòng bạc, Tiểu Vương lại phải cật lực kiếm việc làm. Khi anh bước chân vào sòng bạc lần nữa đã là chuyện của nửa năm sau. Lần này, vận khí của anh vẫn không được tốt, lại thua cuộc như thường lệ. Nhưng anh đã điềm tĩnh hơn, chín chắn hơn rất nhiều. Khi tiền thua hết một nửa, anh dứt khoát rời khỏi sòng bạc. Thực chất tuy vẫn thua nhưng trong lòng anh lại có một loại cảm giác chiến thắng. Lần này anh đã chiến thắng được bản thân mình. Anh đã không để mình phải thua đến đồng xu cuối cùng.

Lão Vương nhìn ra được niềm vui sướng của con trai, nói: “Con cho rằng đi vào sòng bạc là muốn chiến thắng ai đây! Con trước hết cần phải chiến thắng bản thân mình! Kiếm soát được bản thân mình, con mới có thể trở thành người thắng cuộc thật sự”.

Khi đang giành chiến thắng, bạn có thể giữ vững nguyên tắc?

Từ đó về sau, mỗi lần đi vào sòng bạc, Tiểu Vương đều đặt ra một mức giới hạn cho riêng mình: Khi thua mất một phần mười số tiền, anh nhất định sẽ rời khỏi đó. Lâu dần, Tiểu Vương quen thuộc với sòng bài và đã bắt đầu chiến thắng. Lần đầu tiên, anh không chỉ giữ được tiền vốn, hơn nữa còn thắng được mấy trăm đô-la.

Một lần, khi Tiểu Vương đang chơi thắng đến mức nguyên tắc do anh đặt ra, người cha đứng bên cạnh nhắc nhở anh đã đến lúc phải rời khỏi bàn đánh bạc rồi. Nhưng ở vào lúc gió thuận buồm xuôi như vậy, Tiểu Vương nào chịu bỏ cuộc? Thêm vài ván nữa, Tiểu Vương lại thắng được số tiền lớn hơn. Tiền trong tay anh sắp tăng gấp đôi. Đó thực sự là chuyện chưa từng có. Tiểu Vương càng trở nên phấn khích và bỏ ngoài tai mọi lời khuyên can từ cha mình. Nhưng chẳng ngờ, ở những ván sau, tình thế bắt đầu xấu dần đi. Các đối thủ bắt đầu tăng tiền cược của mình lên gấp nhiều lần. Tiểu Vương trắng tay chỉ sau vài ván.

Tiểu Vương giật mình, khắp người đổ mồ hôi hột. Lúc này anh mới nhớ đến lời khuyên can của ông Vương. Nếu như lúc đó có thể rời khỏi sòng, anh đã là một người chiến thắng. Đáng tiếc, ngay trước ngưỡng cửa chiến thắng, lại một lần nữa Tiểu Vương phải làm người thua cuộc.

Một năm sau, lão Vương lại đến sòng bạc xem phong cách đánh bạc của con trai. Tiểu Vương của lúc này đã giống như một tay già đời, thắng thua đều dừng lại ở mức khoảng 10%, không kể là thua mất 10%, hay là thắng được 10%, anh đều sẽ rời khỏi sòng. Ngay cả lúc đắc ý nhất, anh cũng sẽ buông tay, dứt khoát rời đi. Lão Vương cảm động không thôi. Ông biết được rằng trên đời này người có thể rút lui ngay trong lúc chiến thắng mới là người chiến thắng thật sự. Những người như vậy, thiên hạ ít lại càng ít. Còn con trai của ông đã làm được điều đó.

Lão Vương cuối cùng quyết định bàn giao khối tài sản mấy chục tỷ của nhà mình cho Tiểu Vương đảm trách. Tiểu Vương vô cùng kinh ngạc, bởi anh vẫn còn chưa hiểu chút gì về nghiệp vụ của công ty. Lão Vương vẻ mặt ung dung bình thản nói: “Nghiệp vụ là chuyện nhỏ, biết bao nhiêu người thất bại không phải là bởi họ không hiểu nghiệp vụ, mà là không khống chế được cảm xúc bản thân, rồi phóng túng dục vọng không ngừng. Người ta không phải không biết cách nắm giữ tài sản mà là không kiểm soát nổi chính mình. Điều này, con đã học được rồi“.

Vượt qua chính mình bao giờ cũng là cuộc chiến khốc liệt nhất, căng thẳng nhất mà cũng vinh quang nhất. Người ta sống trên đời, lòng đầy ham muốn, chuyện gì cũng có thể làm để thỏa mãn ích lợi cá nhân. Cho nên nói dục vọng không giới hạn chính là kẻ thù nguy hiểm nhất của đời người cũng chẳng sai. Dục vọng vừa phải, những phấn đấu cá nhân chính đáng, đương nhiên là liều thuốc kích thích hữu hiệu cho sự thăng tiến của bản thân. Nhưng dục vọng điên cuồng, những truy cầu mê muội lại là thuốc độc hại người.

Đã có biết bao người dành cả cuộc đời theo đuổi công danh, bạc tiền để rồi cuối cùng chết vì cái danh, cái lợi? Nó cũng từa tựa như những người ngậm ngải tìm trầm, lang thang khắp núi thẳm hang hoang tìm cây gỗ quý, cuối cùng phải chịu chết rục nơi nước độc rừng thiêng. Cái bả lợi danh bao đời nay vẫn ngấm ngầm chuốc say, chuốc mê mệt cho những kẻ không thể khống chế bản thân mình.

Người thành công không phải là người ham muốn nhiều nhất. Người thành công là người biết tiết chế cảm xúc tốt nhất. Họ biết khi nào tiến, lúc nào lui, biết khi nào ngẩng cao đầu, lúc nào phải hơi cúi thấp. Họ cũng biết cơ hội đến vào lúc nào và bao giờ phải vượt qua nghịch cảnh khó khăn. Nói chung, họ tự làm chủ được bản thân mình.

Còn bạn thì sao, bạn có nghĩ mình đã tự làm chủ được bản thân rồi chứ?

Tri Tin Investment sưu tầm

MỜI MUA ĐẤT NỀN TÂY NINH

  • Tài sản bỏ tiền vào túi bạn, còn tiêu sản thì lôi tiền ra khỏi túi bạn. Để được giàu có, bạn phải mua tài sản.
  • Mời bạn cùng tìm mua đất nền tiềm năng tăng giá cao, giá trị đầu tư ban đầu thấp tại đây: https://tritininvest.com/loai-bat-dong-san/dat-nen-tay-ninh/

Bài viết liên quan

CÁCH MẠNG NGHĨA LÀ PHẢI ĐẨY BÁNH XE

Hãy tưởng tượng một chiếc bánh đà to lớn và nặng nề - một chiếc dĩa...

Tiếp tục đọc

CHÁNH NIỆM & ĐẦU TƯ

Gần đây tôi có tư vấn cho 2 ca tái cấu trúc danh mục đầu tư và cơ cấu lại...

Tiếp tục đọc

LẠM PHÁT TIỀN TỆ

Lạm phát tiền tệ dẫn đến tái phân hóa giàu nghèo lại là vấn đề không...

Tiếp tục đọc

Tham gia thảo luận

Chat zalo với Trí Tín
Chat ngay