ÁNH SÁNG VÀ BÓNG ĐÊM
Ngày còn làm việc cho tập đoàn phát triển BĐS ở vai trò cố vấn. Tôi đã tham gia phát triển nhiều dự án và chứng kiến sự chuyển mình của một khu vực từ bỏ hoang thành một trung tâm sầm uất. Nhưng bên cạnh ánh sáng của sự phát triển, cũng có những bóng tối của thị trường bất động sản, sự mất mát của những ngôi nhà cũ, của ký ức, và cuộc sống cũ.
Có nhiều câu chuyện như những mảnh ghép nhỏ trong dự án nhưng vẫn làm tôi nhớ mãi.
Lần đó, một ngôi nhà trong dự án chúng tôi chuẩn bị xây dựng không chịu nhận khoản bồi thường. Tôi đại diện đoàn đàm phán để đến gặp chủ nhà. Một giáo viên già đã về hưu.
Sau một chuyến đi dài 6 tiếng. Tôi tới nhà bà độ 3h chiều, nắng vàng ươm.
Ngôi nhà nằm nép mình trong một con hẻm yên bình, với khu vườn nhỏ đầy hoa và những bức tường đã phai màu theo thời gian. Khi tôi bước vào, không khí ấm áp của những kỷ niệm quanh căn nhà bao trùm lấy tôi.
Trước khi tới đây tôi đã nghiên cứu về chủ nhà. Bằng những thông tin trên giấy và những khó khăn tập đoàn đã trải qua khi đàm phán, tôi đinh ninh rằng đây sẽ là một buổi gặp khó khăn với một bà lão cau có. Nhưng khác với tưởng tượng của tôi. Bà hiền từ, hòa nhã. Hay chăng bà đã quá mệt mỏi với những cuộc đấu tranh cũng chẳng biết nữa
Tuy vậy, tôi đã có 1 buổi chiều yên bình tận 3 tiếng đồng hồ. Chúng tôi trò chuyện từ khi nắng chói chang cho đến tận khi nắng tắt bên cửa sổ
Tôi cũng chẳng nhớ đủ chi tiết của cuộc nói chuyện ra sao. Chỉ nhớ rằng nó rất dài. Bà kể rằng bà đã sống ở đây, ngôi nhà này, con hẻm này cả một cuộc đời. Nó là thành quả sự cố gắng của bà và ông, thành quả gần nửa đời trước. Những đứa con của bà đã sinh ra ở ngôi nhà này, ông, người phối ngẫu trọn đời với bà, người bà yêu thương nhất cũng đã ra đi trong ngôi nhà này
Bà kể cho tôi nghe về những năm tháng hạnh phúc bên chồng và các con, về những buổi chiều rảo bước trong vườn hoa, về tiếng cười của các cháu chơi đùa. Mỗi góc nhà, mỗi vật dụng đều chứa đựng một phần của cuộc đời bà.
Với bà, ngôi nhà không chỉ là một tài sản, mà còn là một phần không thể tách rời của cuộc sống, của ký ức.
Khi ấy, mọi lý thuyết , kinh nghiệm và các kịch bản đàm phán đã chuẩn bị trước tôi đều vứt hết qua sau đầu. Tôi chẳng nói gì nữa, chỉ ngồi yên lắng nghe, định bụng rằng tôi sẽ quay về và bàn giao công việc này cho một người khác
Bà hỏi tôi. Ăn một bữa cơm với bà không. Tôi đồng ý, chúng tôi đã ăn cơm cùng nhau. Không còn nói gì về việc ngôi nhà và bồi thường nữa
Bữa cơm diễn ra trong thinh lặng, không sôi nổi, không hài hước, cũng không có những câu chuyện nữa. Cứ vậy, một già một trẻ thinh lặng ăn chén cơm của mình
Rời khỏi căn nhà khi nắng đã tắt hẳn, hoàng hôn cũng đã qua nhường chỗ cho đêm tối và những ánh đèn đường tôi trở về nhà, lặng thinh, một đêm lặng thinh. Tôi chẳng biết mình nghĩ gì trong đêm đó hoặc là chẳng gì cả
Sáng hôm sau. Lên tới công ty, tôi được gọi vào phòng sếp tổng. Sếp nhìn tôi cười hấp háy nói “ Tôi biết giao cho cậu kiểu gì cũng xong mà”. Tôi chẳng hiểu gì. Sếp nói bà chủ nhà kia gọi điện lên công ty, bà đã chấp nhận khoản bồi thường và di dời. Hôm nay đoàn pháp lý sẽ đến nhà bà và tiến hành các thủ tục
Sếp hỏi tôi đã làm cách nào mà thuyết phục được bà lão khó chịu đó. Tôi chẳng biết gì cả, tôi chẳng thuyết phục gì cả. Rời khỏi văn phòng với một khoản tiền thưởng, một đánh giá tốt và sự ngưỡng mộ của các đồng nghiệp và tôi vẫn chưa hiểu gì cả
Ngày hôm sau nữa, khi đoàn pháp lý làm xong phần việc của mình trở về công ty với hợp đồng thỏa thuận bồi thường đã ký. Một người trong đoàn cầm theo một túi vải đưa cho tôi nói rằng là quà của bà lão
Tôi mở quà, là ổi, những trái ổi non trong vườn của bà cùng một tờ giấy với vài dòng chữ:
“Gửi chàng trai trẻ, tôi còn nhớ cậu kể về việc cậu thích ăn ổi non chấm muối khi còn nhỏ. Tôi có một ít cho cậu, cám ơn cậu vì đã nghe tôi trò chuyện. Chúng ta cần những tòa nhà mới, nhưng cũng đừng quên những gì chúng ta đã mất. Chúc cậu tiếp tục thăng tiến hơn trong sự nghiệp của mình”.
Tác giả: Nhất Tiếu Sơn Trà – Trà & Đất ( Bản thảo)
MỜI MUA ĐẤT NỀN TÂY NINH
|
Tham gia thảo luận